24/11/07

Ra đi để mang về...

Đó là một cô gái đã chọn cho mình một hành trình không giống ai. Tốt nghiệp đại học lại đi rửa chén trong nhà hàng năm sao, chuẩn bị lên chức thì đi học nước ngoài. Rồi lại bỏ hết mọi thứ để có thể đi học thạc sĩ ẩm thực. Và cuối cùng, sau khi bôn ba khắp nơi, cô gái trẻ quay về quê nhà...

Học ĐH Kinh tế và đi… rửa chén!

ImageNhìn Ngọc Hà khó mà đoán được tuổi cô, những nhà báo nước ngoài khi nghe giới thiệu cô là tổng giám đốc đều ngạc nhiên kêu: “Wow, sao cô nhỏ thế?”. Nhỏ bao nhiêu không biết, chỉ biết rằng con đường cô đã đi qua là một con đường lớn và dài, cô đã tự mình vượt qua một cách thông minh và táo bạo cách đây 11 năm.

Gặp cô trong một góc quán cà phê. Bằng một giọng nói khá quyết đoán, Ngọc Hà kể về cái ngày cô bị bạn bè, gia đình bảo “điên” khi chuẩn bị tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh Trường đại học Kinh tế TP.HCM lại đi xin việc tại khách sạn nổi Sài Gòn (Saigon Floating Hotel). Mà làm gì cơ? Cô bảo: làm phục vụ.

Nói cho sang chứ thật ra công việc Ngọc Hà được phân công là rửa ly, rửa chén dưới bếp tầng hầm, cả ba tháng trời làm việc thực tập sinh mà chỉ được “ló mặt” lên nhà hàng có vài ba lần. Vậy mà mỗi lần nhắc đến công việc ngày xưa này, Ngọc Hà đều khen là “hấp dẫn” bởi nơi đây có phong cách chuyên nghiệp trong huấn luyện và quản lý nhân viên. Từ việc nhỏ nhất như cách cầm chiếc khay cho tới sắp đặt muỗng nĩa từng loại món ăn, chính xác đến từng inch và người quản lý có thể điều hành, quan sát nhân viên thuộc cấp ở mọi góc độ…

Thật ra Ngọc Hà không “điên” như mọi người tưởng, việc cô xuống nơi này làm còn có một điều bí mật: trước đó cô phát hiện dưới tầng hầm của khách sạn nổi có một thư viện với đầy đủ các loại sách về quản lý khách sạn, nhà hàng... Đó là “cẩm nang” của cả một nền công nghiệp ẩm thực.

Hà bảo: “Ngay từ lúc chọn cách đi rửa chén, rửa ly, tôi đã quyết định đến với nghề này một cách nghiêm túc nhất, ở đẳng cấp cao nhất”. Mỗi lúc xong ca, người ta nhanh chân ra về, Ngọc Hà lại lủi xuống tầng hầm và đọc say sưa tất cả. Những cuốn sách mở ra một chân trời quá mới, nói rằng nghề phục vụ đâu chỉ là bưng bê mà là cả một qui trình công nghiệp về quản lý. Rồi những tờ báo mà khách hàng đọc và vứt vào sọt rác, Ngọc Hà cũng lượm mang về nhà đọc. Những ý tưởng ấp ủ cứ lớn dần trong đầu cô.

Hết ba tháng làm thực tập dưới bếp, giám đốc ẩm thực hỏi: “Cô có muốn làm việc ở đây?”. Ngọc Hà gật đầu nhưng bảo: “Để ra trường đã, giờ phải viết báo cáo thực tập”. Ra trường, cô quyết định vào làm phục vụ chính thức.

Ngọc Hà cặm cụi đi con đường của mình: luôn tới trước giờ lên ca 15 phút, chỉnh đốn trang phục, xòe tay để kiểm tra rồi bước vào nhà hàng chụp lấy cái khay như một “vật bất ly thân”, vừa làm vừa xem xét những qui trình đã hết sức chặt chẽ này thể nào cũng còn chỗ cho mình cải tiến. “Người ta chỉ trông hết tám tiếng làm việc là về nhà nghỉ ngơi, đi chơi, mua sắm..., còn Hà thì bỏ ra nhiều thời gian hơn thế để suy nghĩ về công việc bởi Hà say mê nó”.

Cho tới một ngày, có một vị khách lạ cứ nằng nặc hỏi tên Hà: “Tôi thấy cô nói tiếng Anh quá tốt, muốn biết tên thôi”. Sau đó, ông này về nước và viết một bức thư gửi lời cảm ơn tới tổng giám đốc khách sạn. Đó là một vị khách VIP - tổng giám đốc Tập đoàn American Bank. Vị tổng giám đốc khách sạn nổi cho gọi Ngọc Hà lên và gửi một thư cảm ơn khác: “Sự khen ngợi mà khách hàng dành cho cô là sự thành công của công ty. Xin cảm ơn!”. Cô phục vụ hơi bối rối, trả lời đơn giản: “Chỉ là nhiệm vụ của tôi và tôi đã làm tốt thôi!”. Cô khá nổi tiếng từ bữa đó!

Sau một năm làm phục vụ, Ngọc Hà lên chức tổ trưởng giám sát và ba năm sau cô chuẩn bị nhận quyết định làm quản lý nhà hàng thì một vị khách lạ xuất hiện…

Ra đi và mang về…

Lê Thị Ngọc Hà sinh tại TP.HCM, tốt nghiệp khoa quản trị kinh doanh Trường ĐH Kinh tế TP.HCM năm 1994.

Hà có một lượng bằng cấp, giấy chứng nhận và thư biểu dương đáng nể: thạc sĩ ẩm thực tại Trường Quản lý nhà hàng Thụy Sĩ; khoa quản trị dự án du lịch tại Đại học Manchester, Anh; khóa học quản trị cao cấp tại Đại học cộng đồng New York, Mỹ.

Hiện nay, Hà đang là giám đốc ẩm thực của chuỗi nhà hàng Nam Phan, Nam Kha và Au manoir de Khai. Hà khẳng định: “Đến tháng sau, tôi sẽ là tổng giám đốc Khaisilk”.


Đó là một người Singapore, ông ngồi ăn, quan sát chăm chú, rồi đột nhiên gọi người phục vụ lại và hỏi: “Cô có thích đi Singapore học không? Tập đoàn Amara sắp mở một khách sạn lớn ở TP.HCM”. Người khách ấy là ông Lee Weng Kee, chủ tịch hội đồng quản trị của Amara.

Ngọc Hà nhớ thời thực tập cô cũng từng một lần nghe chính ông khách này hỏi một điều tương tự nhưng đã phải từ chối ngay vì… sợ. Lần này, sợ bị từ chối nữa, ông Lee gửi ngay một số điện thoại bảo sáng hôm sau sẽ có giám đốc nhân sự Amara bay từ Singapore sang, cô nên đến gặp.

Amara là tập đoàn khách sạn quốc tế lớn thứ ba đang đầu tư ở VN lúc đó. Giám đốc nhân sự nói với cô về cơ hội của đợt huấn luyện cuối cùng tại Singapore. Ngọc Hà xin thêm thời gian suy nghĩ. Buổi chiều, người của Amara gọi điện đến nhà cô đề nghị gửi hình để làm passport. Vậy là đi Sing!

Sáu tháng trời ở Singapore mở ra cho cô một chân trời lớn hơn: đất nước đảo quốc nhỏ bé này có nền công nghiệp khách sạn đi trước Sài Gòn chừng mấy chục năm. Những điều đọc trong sách vở, bây giờ cô đã sờ mó được rồi. Người ta dạy cho Ngọc Hà tất cả: từ cách quản lý nhà hàng, bar, nhân sự, tính giá...

Cô còn tranh thủ xin học thêm tại trường dạy nghiệp vụ khách sạn nổi tiếng ở Sing là Shatec. Ngọc Hà bây giờ như đã chạm được những nấc đầu tiên của những hoạch định riêng cho mình. Cô ký hợp đồng ba năm với khách sạn Amara trong chức danh trợ lý giám đốc ẩm thực - phụ trách hội thảo, hội nghị. Sau đó Hà lần lượt làm giám đốc kinh doanh tiếp thị, trợ lý giám đốc bộ phận kinh doanh (phụ trách phần chiến lược phát triển).

Thời điểm của năm 1998, Ngọc Hà là một trong những người đầu tiên thực hiện các chương trình tạo sự kiện với vai trò của một PR. Cô thách thức: “Nếu tôi làm đạt doanh thu được giao, nhân viên tôi được gì?”. Kết quả, nhân viên cô lúc nào cũng được hưởng lương tháng 14, còn cô hưởng tới tháng lương thứ... 15. Thời điểm đó các công ty đua nhau tổ chức hội nghị, hội thảo ở các khách sạn khu vực trung tâm, còn Ngọc Hà thì biến Amara thành trung tâm tổ chức tiệc cưới, tổ chức các sự kiện cho các công ty với giá... không thấp một chút nào.

Sau ba năm, một lần nữa Ngọc Hà quyết định đi học tiếp. Không thể nào chấp nhận cảnh người Việt dù cố gắng cỡ nào cũng chỉ vươn tới vai trò giám đốc kinh doanh tiếp thị! Và trường cô chọn là Swiss Hotel Management School - một trường đại học danh tiếng của Thụy Sĩ mà bất kỳ giám đốc khách sạn nào cũng mơ ước được vào học nơi đó. Cô muốn có một bằng thạc sĩ ngành ẩm thực!

Số tiền 30.000 USD học phí lẽ ra đủ để Ngọc Hà mở một doanh nghiệp riêng, nhưng như thế sẽ chỉ quẩn quanh với những gì đã biết, cô muốn đầu tư vào tương lai hơn. Sang Thụy Sĩ học và được chu du khắp châu Âu, Hà cảm thấy hài lòng với quyết định của mình. Tốt nghiệp với số điểm khá cao, Ngọc Hà được các tập đoàn quốc tế nhận vào làm.

Cô chọn Tập đoàn Le Meridien bởi tính cách trộn lẫn Pháp - Mỹ ở đây. Vậy là sang Anh làm để tranh thủ nộp đơn xin học thêm các khóa quản lý dự án du lịch của Trường Manchester University. Cô làm việc với chức danh quản lý, xử lý dữ liệu - hoạch định chiến lược kinh doanh cho chuỗi nhà hàng khách sạn Le Meridien. Thời gian làm việc 12 giờ/ngày.

Cuối tuần, cô tranh thủ đăng ký làm bán thời gian cho các nhà hàng, khách sạn khác từ 8-10 giờ/ngày chỉ với mục đích đi và quan sát nhiều hơn các nhà hàng của Anh như thế nào. Lương của người Anh bình thường là 4-5 bảng Anh/giờ nhưng với bằng cấp của cô, người ta phải trả đến 6,5 bảng Anh/giờ.

Tháng 9-2004, Ngọc Hà về VN. Chỉ định về nghỉ một thời gian rồi lại quay sang Canada với công việc quản lý mà cô đã tìm được trong một nhà hàng lớn với mức lương tháng là 5.000 đôla Canada. Còn hai ngày nữa lên đường thì tình cờ Hà bước chân vào nhà hàng Nam Phan, giật mình nhận ra một vẻ đẹp, theo thói quen ở nước ngoài, cô lại thấy “hễ cái gì người Việt mà làm đẹp đều thấy tự hào như là của chính mình vậy”. Hỏi ra, nó nằm trong chuỗi nhà hàng khách sạn của Khaisilk.

Ngọc Hà quyết định ngày mai sẽ nộp hồ sơ ứng thí vào chức tổng giám đốc: “Từ trước giờ chỉ có tôi đi tìm công việc chứ không bao giờ để công việc tìm tôi”. Chủ nhà hàng gặp, nhận xét: “Cô có vẻ thích quyền lực!” rồi đề nghị một thử thách: làm giám đốc ẩm thực, đầu tiên chỉ phụ trách một nhà hàng rồi sau đó mới tính đến vị trí tổng giám đốc. Cô chấp nhận và bắt đầu những thay đổi cơ bản của mình, lần đầu tiên sau hơn 10 năm trời ấp ủ, Ngọc Hà áp dụng công nghệ quản lý chuỗi nhà hàng cho hệ thống của Khaisilk Group.

Nhân viên sau này kể lại: chỉ trong bảy tháng cô cải tiến mọi cái bằng mấy năm trời. Cô muốn những vị khách VIP, các nguyên thủ quốc gia các nước đến TP.HCM sẽ chứng kiến những kiểu cách tinh tế và nghệ thuật phục vụ chẳng thua bất cứ một nơi nào. “Điều căn bản nhất mà tôi muốn nhân viên mình có được ấy là suy nghĩ nhanh, quyết đoán nhanh và làm việc nhanh - đó là tiêu chuẩn của một nhân viên trong môi trường làm việc mang tính quốc tế...”.

Đối với riêng mình, hành trang bao nhiêu năm ra đi, học hỏi, và nay cô mang trở về VN là niềm vui lớn và cũng là niềm tự hào, bởi khi nói tới đẳng cấp quốc tế thì nhiều người cứ nghĩ nó đang ở đâu đâu mà sao không thể là chính tại VN và do con người VN tạo nên!...

Theo loạt bài viết “Những người “làm thuê số 1” ở Việt Nam” của Báo Tuổi Trẻ

Một trong những gương mặt tiêu biểu của Kinh Tế


Là sinh viên khóa 29 của trường Đại học Kinh Tế Tp.HCM đồng thời đạt danh hiệu khen thưởng “Sinh viên 3 tốt” xuất sắc của khoa Kế toán-kiểm toán, chị Thảo (tên họ đầy đủ là Trương Nguyễn Mai Thảo) có những suy nghĩ rất khác mọi người về việc học tập. Chị đã khiến tôi đi từ bất ngờ này đến ngạc nhiên khác khi trò chuyện cùng chị.


Với thành tích học tập rất đáng khâm phục: 7,9 – ĐTB phần đại cương và liên tục trên 9,0 trong suốt những năm cuối - khi được hỏi rằng tại sao chị có thể đạt được điểm số rất cao trong nhiều học kỳ liên tiếp như vậy, chị đã chân thành chia sẻ phương pháp học của mình-một phương pháp tuy không mới nhưng phải rất nghiêm túc mới thực hiện được. Đó là luôn đọc bài trước khi đến lớp giúp chị hình thành trước cái nhìn tổng quan cho bài học và theo dõi bài trên lớp dễ dàng hơn; trong quá trình nghe giảng, điểm nào không hiểu thì nên ghi chép lại và đọc sách để tìm hiểu sau. Chị cười bảo rằng mình may mắn khi có khả năng cảm giác và nắm bắt được đâu là phần quan trọng của vấn đề, đó cũng là một yếu tố quan trọng giúp chị tiếp thu tốt bài vở ở lớp. Thực hành là việc không thể bỏ qua trong quá trình học. Làm bài tập thường xuyên giúp chị hình thành kỹ năng xử lý nhanh các vấn đề mà chị gặp phải. Đặc biệt, chị học rất nghiêm túc trước mỗi kỳ thi. Đọc lại toàn bộ sách và không bỏ lỡ phần nào đã mang lại cho chị những kết quả rất tốt. Luôn tìm rất nhiều tài liệu khác nhau để tham khảo cho một vấn đề, việc này giúp chị mở rộng và củng cố kiến thức thật sự hiệu quả. Sinh viên Kinh tế thì phải tích lũy cho mình kiến thức xã hội ngoài những kiến thức chuyên môn học trên lớp. Internet cùng sách báo là một kho thông tin vô tận cho chị làm dày thêm hiểu biết của mình.



Với một phương pháp học đòi hỏi nhiều thời gian như vậy, thật bất ngờ khi nghe chị nói rằng đi làm thêm đối với chị cũng rất quan trọng. Chị có cái nhìn rất thú vị đối với khía cạnh này. Nghĩ rằng sinh viên đại học sẽ có rất nhiều thời gian rảnh nếu không đi làm, chị nói rằng đi làm thêm sẽ khiến quỹ thời gian của chị trở nên eo hẹp hơn. Điều đó sẽ tạo nên một áp lực cần thiết để giúp chị hoàn thành những kế hoạch học tập đã đề ra. Quá nhiều thời gian rảnh khiến người ta trở nên chủ quan và đôi khi lười biếng. Ngoài ra, đi làm thêm giúp chị gây dựng được nhiều mối quan hệ. Quen biết rộng thật sự rất có ý nghĩa đối với một sinh viên Kinh tế.



“ Trong suốt hai năm đầu đại học, chị rất ít tham gia các hoạt động trong trường.” giọng chị đầy tiếc nuối. Đến năm thứ 3 và thứ 4, chị mới bắt đầu thay đổi. “Là thành viên của nhóm Sáng tác sinh viên và câu lạc bộ Kế toán-kiểm toán, chị đã thực sự gặp được nhiều người bạn thú vị và thế giới xung quanh chị như được mở rộng hơn” Chị đã cười rất tươi khi nói như vậy.



Phần nhiều sinh viên thường lơ là các môn học ở phần đại cương và chỉ chú ý môn học chuyên ngành. Chị thẳng thắn nói rằng chị phản đối cách học như vậy. “Thực ra từ nhỏ đến lớn, chị chưa bao giờ xem thường một môn nào.” Ngoài những môn như Kinh tế vi mô, kinh tế vĩ mô hay xác suất thống kê… là những môn nền tảng thì các môn như Triết học, Chủ nghĩa xã hội khoa học tuy không cung cấp kiến thức trực tiếp nhưng lại rèn cho chị phương pháp tư duy một cách logic và khoa học. Có nhiều nhân tố khách quan khác nhau khiến ta có thể không thích những môn như vậy nhưng dù sao chị cũng cố gắng học tốt để không bỏ lỡ cơ hội xây dựng năng lực tư suy và suy luận. “ Chị luôn coi học là một điều thú vị. Chưa bao giờ chị nghĩ đó là nghĩa vụ hay trách nhiệm và cảm thấy việc học quá nặng nề. Đôi khi xem việc học như một niềm vui đã mang lại cho chị nhiều hứng khởi hơn khi học.”



Trong số rất nhiều chuyên ngành khác nhau của trường Kinh Tế, chị đã chọn cho mình ngành Kế toán. Đôi mắt ánh lên niềm vui khi được hỏi về chuyên môn: “Thực ra ban đầu chị định chọn Quản trị kinh doanh, vì một vài lý do, chị đã đăng kí ngành Kế toán. Khi vào học rồi, chị đã thực sự yêu thích và cảm thấy mình phù hợp với nó.” Kế toán thực sự là một môn rất hay. Làm việc thường xuyên với số liệu và phân tích chúng giúp cho chị có một tầm nhìn tốt. “Khi nhìn vào một con số, chị biết được ý nghĩa của nó và biết ngay liệu có sai sót không với những số liệu đó.” Yêu thích những con số, trung thực, có đạo đức và lương tâm nghề nghiệp là những điều chị luôn tâm niệm khi làm kế toán.



Luôn nói rằng điều hối hận nhất của chị là đã không đầu tư đúng mức cho môn Anh Văn. “Chị nhận ra mình gặp rất nhiều bất lợi khi chưa thật sự thành thạo ngôn ngữ này.” Trang bị cho mình một ngôn ngữ khác như Anh, Nhật hay Pháp và sử dụng thành thạo nó sẽ là một lợi thế lớn cho bất kỳ ai, đặc biệt là sinh viên Kinh tế.” Ngôn ngữ sẽ giúp chúng ta tiếp cận với nhiều kiến thức mới và cập nhật nó hằng ngày. Đi làm rồi chị mới nhận ra điều đó.



Vừa tham dự lễ Bế giảng và nhận Bằng Tốt nghiệp vừa qua tại trường, chị nay đã là một cựu sinh viên Kinh Tế. Dù công việc hiện tại khá bận rộn - là kế toán của ILA Việt Nam, nhưng chị vẫn luôn dành thời gian cho sở thích của mình. Hay lướt net, trò chuyện cùng bạn bè và đọc sách-thường là truyện ngắn và đôi khi thư giãn với truyện tranh, chị tâm sự: “Đọc sách thật sự khiến tâm hồn ta thêm rộng mở”. Mong rằng cô gái 21 tuổi cởi mở và đầy tự tin này sẽ tiếp tục đạt được những thành công mới trong tương lai không xa.



Khánh Linh – Nhóm STSV

Tự tin năng động và bản lĩnh – Cô gái “bạc” của Dynamic 2007

Cuộc thi Dynamic 2007 đã khép lại vào đêm 29/9. Cuộc đấu nào rồi cũng có kẻ thắng người thua nhưng Dynamic- dưới con mắt của các thí sinh, không hoàn toàn như vậy. Dynamic là một sân chơi dành cho SV. Dù cho đêm chung kết chỉ một bạn đạt giải Nhất nhưng tất cả chúng ta đều cảm nhận được niềm hạnh phúc trên gương mặt bốn thí sinh tham gia vào vòng cuối cùng này. Hãy cùng trò chuyện với bạn Bùi Lê Minh Trang, ta sẽ cảm nhận được niềm vui ấy.

Bùi Lê Minh Trang là SV khóa 29 khoa Ngân hàng, trường ĐH Kinh tế Tp HCM, đồng thời cũng là một thành viên trong Ban Điều hành CLB Học thuật SCUE. Trang là SV duy nhất của trường ĐHKT lọt vào 4 thí sinh cuối cùng tham gia vòng chung kết Dynamic và đã xuất sắc đạt được giải Nhì chung cuộc. Đó là lí do thôi thúc tôi- thành viên của nhóm Sáng tác Sinh viên- gặp gỡ và viết bài về chị.

Ấn tượng đầu tiên đối với tôi về Minh Trang là một cô gái năng động, vui vẻ và tự tin. Ai đã dự xem đêm chung kết Dynamic 2007 chắc hẳn sẽ thấy được vẻ tự tin, bản lĩnh của cô gái này. Sự tự tin đó đã giúp Trang lọt vào danh sách 2 thí sinh xuất sắc nhất của cuộc thi.

Đến với Dynamic bằng một lí do khá đặc biệt: ba Trang mất trước đó vài tháng, Trang tham gia cuộc thi này để tìm niềm vui và cân bằng lại tâm trạng lúc bấy giờ. Và Dynamic đã cho Trang nhiều hơn thế. Dynamic đã cho Trang cơ hội để khám phá bản thân, nhận ra được những điều về chính con người mình mà theo Trang là: “từ trước đến giờ không hề hay biết…”. Kết thúc cuộc thi, Trang đã có cái nhìn khác hẳn về bản thân và con người chị cũng đã thay đổi rất nhiều. Tham gia Dynamic còn giúp Trang có được nhiều mối quan hệ tốt đẹp, nhiều bạn bè mới. Đặc biệt 12 thí sinh vào vòng bán kết dã trờ thành những người bạn vô cùng thân thiết với chị. Khi được hỏi: “Nếu được giới thiệu thật ngắn gọn về Dynamic với các bạn SV, chị sẽ nói gì?”. Trang trả lời: “Dynamic là cơ hội học hỏi”. Vâng, quả đúng như vậy, cuộc thi Dynamic là cung cấp cho các thí sinh một cơ hội học hỏi vô cùng lớn. Ngoài 2 chuyến đi tham quan học tập tại Singapore và Hoa Kỳ- là cơ hội mà không phải SV nào cũng có, Trang còn được học hỏi rất nhiều từ thầy cô và từ các thí sinh tham gia cuộc thi. Trang tâm sự: “Chị đã học hỏi được nhiều từ các bạn khác. Đặc biệt là chị Diễm- người đạt giải Nhất, chị học từ Diễm rất nhiều điều hay. 4 thí sinh của vòng chung kết rất thân nhau, sẵn sàng chia sẻ, giúp đỡ nhau những chỗ yếu, những chỗ chưa vững, tụi chị thật sự là những người bạn, không hề có tính chất cạnh tranh, “giấu nghề”” (cười)

Để tham gia tời cùng cuộc thi này, Minh Trang đã phải cố gắng và chuẩn bị rất nhiều. Vì từ trước đến giờ chưa khi nào làm đề án kinh doanh nên vòng thi thứ 3 đối với chị quả là một thách thức lớn. Chị đã nỗ lực rất nhiều để vượt qua được vòng bán kết với đề án kinh doanh của mình Nói dến cảm xúc khi là SV duy nhất của trường lọt vào vòng cuối, chị chỉ cười và nói: “ Khi nghe thầy đọc tên chị chỉ thấy lo, lo nhiều hơn là mừng. Chị không hề nghĩ đến việc mình là SV Kinh tế duy nhất lọt vào vòng chung kết. Chỉ lo làm sao để thi thật tốt vòng thi sắp tới.”

Với các bạn SV có ý định tham gia Dynamic, Minh Trang cũng đã nhiệt tình chia sẻ những kinh nghiệm của mình. Vòng 1 của cuộc thi là phần kiểm tra kiến thức, đòi hỏi các thí sinh phải có kiến thức chuyên môn cũng như hiểu biết xã hội tốt. Vòng 2 là vòng phỏng vấn, vòng này chủ yếu là để kiểm tra tâm lý của các thí sinh. Vòng 3 là vòng viết và bảo vệ đề án kinh doanh. Vòng 4- vòng cuối cùng, cũng là vòng thử thách về tâm lý lớn nhất, các thí sinh phải tự thể hiện mình trước Ban giám khảo, khán giả, cũng như trước 3 bạn cùng thi. Theo Trang, các bạn SV hãy cố gắng học thật tốt những bài học trên lớp của mình, đồng thời chịu khó trau dồi, đọc thêm sách, báo, mạng internet để có một nền tảng kiến thức sâu rộng. Một phần khác cũng quan trọng không kém, đó là các bạn hãy tập cho mình có tâm lý thật vững vàng, tự tin và bản lĩnh, để có thể vượt qua các vòng thi một cách tốt nhất.

Cuộc thi nào rồi cũng đến hồi kết thúc. Trang là thí sinh đạt giải Nhì Dynamic 2007. Nói về giải thưởng này, Trang tâm sự: “Với chị, khi tự hài lòng, tự thỏa mãn với bản thân nghĩa là con người sẽ đi thụt lùi, không tiến được. Chị không hài lòng, nhưng không phải vì không đạt giải cao nhất. Chị không hài lòng vì đêm chung kết, mình chưa thực sự thể hiện được những gì mà mình mong muốn.”

Trước mắt Trang bây giờ có rất nhiều công việc phải chuẩn bị. Sắp tới đây, vào ngày 9/10, 4 thí sinh xuất sắc nhất của Dynamic sẽ lên đường sang Hoa Kỳ giao lưu, học hỏi với các SV bên đó trong thời gian 8 ngày. Trang bật mí: “ Trong chuyến đi này, chị sẽ đảm nhiệm phần “Lịch sử và Văn hóa Việt Nam”, anh Thái sẽ giới thiệu về Dynamic, chị Thanh và chị Diễm sẽ nói về “Hội nhập và WTO”. Chị cũng đang tất bật chuẩn bị cho buổi ra mắt Ban điều hành mới của Câu lạc bộ Scue vào ngày 14/10.

Khi tôi hỏi về những dự định trong tương lai xa hơn, Trang cười và xin được giữ bí mật cho riêng mình. Nhưng tôi tin, cho dù là dự định gì đi nữa, với sự tự tin, bản lĩnh, cùng với những kiến thức quý báu học được qua Dynamic lần này, Trang sẽ thành công và ngày càng tiến xa hơn trên con đường sự nghiệp. Đó cũng là lời chúc mà nhóm Sáng tác Sinh viên muốn gửi đến cô bạn Bùi Lê Minh Trang năng động và dễ mến này!



Diệu My

Nhóm STSV

Từ 50.000đ/tuần đến 6.000USD/tháng

Đã có một thời những mối quan hệ lao động được xác lập bởi giá trị cơ bắp. Đã có một thời người ta bình đẳng trong cơ chế “trung bình chủ nghĩa”.

Và có một thời vị trí lãnh đạo được xem là vật mua bán, biếu xén hoặc “để dành” cho con em các sếp bất chấp năng lực...

Còn bây giờ, khi cuộc đua thương trường đã thật sự khốc liệt, có những người trẻ ở độ tuổi 20-30, họ không có vốn tiền tỉ, không vai vế thân quen, nhưng họ được một đơn vị, một công ty hay một tập đoàn đa quốc gia mời về, “đặt” vào những vị trí quan trọng và tất nhiên đồng lương trả cho họ cũng phải thật xứng đáng bởi họ là những “người làm thuê số 1”!

Đây là câu chuyện về Lê Trung Thành - hiện là phó tổng giám đốc Pepsi VN với mức lương hơn 6.000 USD/tháng, đồng thời là thành viên sáng lập Trường dạy nghề marketing IAM. Nhưng ít ai biết để trở thành một marketing giỏi nhất VN và được Tập đoàn Pepsi tuyển dụng, chàng trai 34 tuổi đã “khởi nghiệp” bằng những bảng điều tra thị trường với tiền công 50.000 đồng/tuần!...

Những bài học đầu tiên

Năm 1992, lần đầu tiên ở VN xuất hiện hoạt động khảo sát thị trường. Một công ty nghiên cứu thị trường từ Thái Lan cử chuyên gia bay sang đặt vấn đề liên kết với ĐH Kinh tế TP.HCM thực hiện cuộc điều tra diện rộng trên người tiêu dùng TP.HCM, Hà Nội và Đà Nẵng. Thành là một trong năm sinh viên tình nguyện tham gia dự án điều nghiên này.

Thời ấy, những hoạt động khảo sát thị trường đều trong tình trạng sơ khai, đối tượng phạm vi khảo sát chưa được chọn lựa , chủ yếu đụng đâu hỏi đó. Cầm bảng câu hỏi, chàng sinh viên kinh tế cứ thế mà lủi vào bất cứ khu phố nào có vẻ “hiền, hiền...”, gõ bất cứ cửa nhà nào thấy “dễ, dễ...”, cũng có khi cả buổi chẳng thu thập được gì bởi đối tượng không nằm trong phạm vi khảo sát. Mỗi bảng câu hỏi làm rất công phu, được trả công 5.000 đồng. Và lần đầu tiên trong đời, Thành đã kiếm được tiền: 50.000 đồng cho một tuần đi khắp hang cùng ngõ hẻm!

“Nhưng bù lại, có một cái gì đó rất khác lạ đã nhen lên trong đầu tôi với bảng câu hỏi và những cách thức mà người ta tìm kiếm dữ liệu. Nó khác hoàn toàn với những bộ môn đã học trong nhà trường. Lần đầu tiên tôi biết một cách căn bản về “thăm dò”, “điều nghiên”, những thuật ngữ tưởng chừng như đơn giản mà sau này tôi mới biết những thông tin đó quyết định số phận cả một dự án hàng triệu USD. Cậu SV năm cuối dần dần bộc lộ mình là người có đầu óc tổ chức và nhiều kinh nghiệm nhất trong nhóm, được “lên chức” nhóm trưởng, rồi phụ trách truyền đạt kỹ năng cho những sinh viên mới hơn. Rồi được đi Hà Nội, Đà Nẵng...

Ký ức những ngày đầu học nghề vẫn chưa phai trong tâm trí “vị” phó tổng giám đốc ở tuổi 34 hôm nay: “Lần ấy, Công ty sữa F. đã đổ không biết bao nhiêu tiền để điều tra về thị trường sữa ở VN. Tôi lấy làm lạ, F. là một thương hiệu lớn toàn cầu sao phải điều tra quá tốn kém như thế.

Các số liệu thống kê do chúng tôi mang về chứa đựng một thông tin hết sức quan trọng: nói về sữa, người dân chỉ biết hai chữ “Ông Th.” - một nhãn hiệu quá quen thuộc vốn trước đây là của Hãng F. Và đúng như tôi phán đoán, Hãng F. phát động cuộc chiến đòi lại nhãn hiệu “Ông Th.” của mình. Cho dù chiến thắng không thuộc về Hãng F. một cách trọn vẹn, nhưng tôi đã thấy được sức mạnh kinh hồn của những tấm phiếu điều tra thị trường - bài học đầu tiên về thương hiệu của tôi đã có từ đây”.

Tốt nghiệp loại xuất sắc, không đi “đầu quân” cho các công ty nước ngoài như nhiều sinh viên giỏi khác, Thành quyết định ở lại làm việc tại Trung tâm nghiên cứu thị trường của ĐH Kinh tế. Thành thú thật: “Trước tiên là do mê công việc mới mẻ này, nhưng thực tình tôi cũng chờ một suất học bổng của trường”. Mức lương 600.000 đồng/tháng chẳng thấm vào đâu so với công sức anh bỏ ra cho những dự án khảo sát thị trường tiếp theo.

“Năm 1993, hàng loạt “đại gia” như Caltex, Unilever, Johnson and Johnson, P & G…bắt đầu xuất hiện và kéo theo hàng loạt phương thức tiếp thị... Tôi lao vào tiếp cận, học hỏi hầu hết các loại hình khảo sát lúc ấy: công nghiệp, hàng tiêu dùng, thói quen tiêu xài, sở thích xem truyền hình... Những cánh cửa mới cứ mở ra liên tục nên tôi nghĩ không thể đứng bên ngoài mà học được, cần phải bước vào bên trong mới có thể nhìn được cận cảnh. Tự nhiên lúc đó tôi khát khao được đi làm cho những tập đoàn nước ngoài một cách mãnh liệt, đi làm không vì đồng lương cao hơn mà nơi đó, tôi sẽ học được điều mình cần...”.

Với doanh nghiệp trong nước, Thành là người “quan trọng”, có kinh nghiệm, nhưng khi bước chân gõ cửa các tập đoàn, công ty đa quốc gia thì anh thấy mình là... con số không! Sau này đúc kết lại, chưa bao giờ trong đời Thành bị người ta từ chối nhiều như thế. Đơn xin việc nộp ào ào, và nơi nào cũng hỏi về... kinh nghiệm. Cuối cùng đành phải đi đường vòng: làm sales (nhân viên bán hàng) cho Hãng Caltex!

“Đó là giai đoạn mà tôi khủng hoảng đến vật vã, tôi được giao đi chào hàng món “khó nuốt” nhất là... nhựa đường! Hết nhựa lại tới nhớt! Không còn cảnh áo trắng cà vạt, xách cặp táp đi làm điều tra thị trường như ngày nào. Nhiệm vụ của tôi lúc ấy là tiếp cận với... lề đường, với những người thợ sửa xe lấm lem dầu mỡ và nói toàn những câu chuyện đá banh, vụ án, chuyện “xe cán chó” mới hòa nhập khách hàng được. Tôi cảm thấy mình lì hơn, nhưng nghĩ lại mới thấy đó cũng là một giáo trình quí giá sau này, những gì tôi học trong nhà trường chỉ một thì cuộc đời đã dạy tôi mười!”.

Là nhân viên bán dầu nhớt, nhưng công ty cũng qui định lưu loát tiếng Anh! Thành lại phải vật vã vượt qua những tiêu chuẩn mới: tiếng Anh, kỹ năng giao tiếp, kỹ thuật “vượt qua phản đối” mà người bán hàng lúc nào cũng phải đối diện.

Khi chuyển sang làm việc cho Unilever qua một cuộc phỏng vấn “chữa cháy” cho một người bạn, Thành mới hiểu đúng về giá trị của công việc và kinh nghiệm. Khi tham gia phỏng vấn, người ta đề nghị Thành đưa ra mức lương cho chính mình (điều này hầu như còn rất xa lạ đối với các doanh nghiệp nhà nước), Thành đề nghị mức cao gấp đôi so với lương đang hưởng bên Công ty Caltex: 400 USD/tháng. Nhưng thật không ngờ, Unilever đồng ý ngay mức lương tự đề xuất đó! Cuộc đời Thành rẽ sang một bước ngoặt khác...

Thất bại và thành công

Nhiệm vụ đầu tiên được giao khi về đầu quân cho tập đoàn Unilever là xây dựng thương hiệu cho hai sản phẩm: xà bông Lifebuoy và Lux. Thành làm việc độc lập, được báo cáo thẳng với trưởng phòng tiếp thị. Đó là một người phụ nữ Thụy Sĩ cho tới giờ anh vẫn rất kính trọng:

“Bà ấy bảo bà có nhiệm vụ nâng đỡ những tài năng VN và suốt tám năm trời mình đã có dịp kiểm chứng lời bà ấy nói. Mỗi khi mình làm hết sức mà chưa được như ý thì bà vò đầu, bứt tai cảm thấy như chính bà chưa làm tròn bổn phận”. Học với người giỏi phải luôn ở tư thế “hừng hực lửa” và đừng bao giờ nghĩ đến việc gặp người đàn bà Thụy Sĩ này với cái đầu trống không. Bà ấy bảo: “Hãy suy nghĩ và chọn ra giải pháp rồi đến nói chuyện với tôi sau!”.

Trong môi trường như vậy, Thành đã bước vào thử thách đầu tiên bằng cách “chinh phục” con dấu “cầu chứng” cho nhãn hiệu Lifebuoy. Đó là thời điểm mà nhãn hiệu này đang bị hai đối thủ khác cạnh tranh dữ dội. Và cuối cùng chàng trai trẻ đã giành chiến thắng ngoạn mục với con dấu “cầu chứng” của Viện Pasteur với cam kết 10 triệu bánh xà phòng phát không cho hệ thống y tế hạ tầng trong ba năm.

Để có được thành công đó, trong suốt ba năm trời Thành phải đi ghe vào tận những vùng sâu nhất của ĐBSCL hay lặn lội lên những bản làng tít tận Cao Bằng để điều tra, nghiên cứu nhãn hiệu của mình làm có tác dụng ra sao đối với cộng đồng. Đó cũng là một giá trị quan trọng trong việc quảng bá thương hiệu: giá trị mà sản phẩm mang lại cho cộng đồng - cái chân của hoạt động marketing chuyên nghiệp là đây.

Năm 1999, nhãn hiệu Lifebuoy được giải thưởng Unilever toàn cầu bởi liên tục tăng trưởng trong vòng ba năm. Phần thưởng dành cho “công trạng” này là một suất du học cao học quản trị kinh doanh tại Úc.

Học xong, vừa từ Úc quay về, Thành vấp phải một khủng hoảng trong sáu tháng đầu tiên: sản phẩm nhuộm tóc Sunsilk vốn thành công rực rỡ ở Thái Lan lại thất bại nặng nề tại thị trường TP.HCM. Hóa ra, sai lầm lại nằm ở điểm cơ bản trong nghiên cứu thị trường do nôn nóng và chủ quan khi nghĩ rằng: ở Thái Lan thành công thì ở VN chuyện chiếm lĩnh thị trường là việc... đương nhiên!

Chỉ trong ba tuần thử nghiệm đã có ngay kết quả đắng cay: lỗ 3 triệu USD! Có hai thái độ phải lựa chọn của người lãnh đạo chương trình khi bị thất bại nặng nề: một, đổ thừa “không phải lỗi tại tôi”; hai, cắn răng nhận trách nhiệm và quyết tâm làm lại. Thành đã chọn cách thứ hai khi anh đến gõ cửa phòng tổng giám đốc và đề nghị: “Hãy cho tôi thêm sáu tháng nữa để làm lại mọi việc. Nếu không làm được tôi sẵn sàng chấp nhận bị đuổi việc!”.

Những cái nhìn tỉnh táo hơn, những cuộc điều tra khoa học hơn, mẫu mã được thay đổi..., chỉ sau sáu tháng doanh số tăng gấp đôi, sản phẩm dần lấy lại được thị trường. Sếp gật gù khen ngợi, nhưng với Thành đó là một bài học xương máu trên con đường chinh phục thị trường...

Thất bại cũng như khả năng chuyển bại thành thắng của Thành không lọt qua được mắt của những tập đoàn, công ty đa quốc gia. Tổng giám đốc Pepsi VN, ông Phạm Phú Ngọc Trai, nói đơn giản nhưng đầy đủ khi mời Thành về làm việc với cương vị phó tổng giám đốc phụ trách toàn bộ mảng marketing: “Đó là một con người làm việc đầy say mê và có sự sáng tạo mãnh liệt!”.

Con đường chinh phục thị trường của Lê Trung Thành vẫn còn là con đường dài phía trước, nhưng với riêng anh vẫn không thôi ấp ủ một hoài bão: đưa Trường dạy nghề marketing IAM trở thành một trung tâm đào tạo chuyên gia markerting hàng đầu của VN!

"Người buôn tiền" của HSBC

Một tích tắc có thể mang về hay mất đi hàng triệu USD, tất cả tùy thuộc một quyết định. Chàng trai 31 tuổi đất Hải Phòng này đang được xem như một hiện tượng trong làng tài chính VN khi trở thành người kinh doanh ngoại tệ của Tập đoàn Ngân hàng quốc tế HSBC tại VN. Nhưng giấc mơ của Hải lại hoàn toàn khác: Hải đang nuôi một kế hoạch góp phần phát triển thị trường cho đồng nội tệ - một ý tưởng mới đầy tham vọng.

Những “điệp vụ” triệu USD!

Tỉ giá hiện lên trên màn hình, bốc điện thoại đặt mua hay bán, tất cả là con số triệu USD. Nhưng thời gian tính toán, suy nghĩ và quyết định chỉ có một giây, có khi còn chưa đến. Đó là công việc thường nhật của những chuyên gia buôn tiền.

Mãi cho đến giờ, bạn bè cùng Trường Kinh tế TP.HCM vẫn không hiểu nổi tại sao một anh chàng “hiền như đất” ngày xưa giờ lại có thể theo đuổi cái nghề dành cho người có thần kinh thép thế này. Hải cười: “Thật ra cái gì cũng kèm với những rủi ro của nó. Bài học đầu tiên của tôi có được trên thương trường ấy là nguyên tắc hành xử “xác nhận trên điện thoại”.

Đây là nguyên tắc cơ bản để xác lập thị trường và nó khác bên ngoài nhiều lắm: một khi mình đã gật đầu “OK” tức là chuyện mua bán đã được xác định và không được thay đổi nữa. Thời gian tính bằng giây, anh không mua, người khác mua và giá trị nó thay đổi tức thì. Nó xác tín mạnh mẽ những giá trị của quyết định bản thân…”.

Hải kể về công việc của mình một cách nhẹ nhàng, bình thản. Anh luôn đến công ty thật sớm để tranh thủ cập nhật biến động của thị trường tài chính thế giới, vốn vẫn luôn sôi sùng sục suốt 24 giờ/ ngày, chuẩn bị mọi thứ cho một ngày “chiến đấu gian khổ”. Mà gian khổ thật!

Mỗi ngày Hải đối diện với khoảng 100 email công việc, trong đó hơn chục cái là có tiêu đề “khẩn cấp”. Rồi những cuộc ngã giá trên mạng, những món tiền chuyển ra, chuyển vào tài khoản và những cuộc họp nhóm, công ty để chuẩn bị cho những sản phẩm mới… Hải dùng một hình ảnh: “Công việc giống như một set tennis, nó đòi hỏi tốc độ, sự chính xác và đặc biệt là tính cạnh tranh cao”.

Hình như đó cũng là cách giải thích đơn giản nhất cho những “điệp vụ triệu USD” mà ngày nào anh cũng tham gia: hấp dẫn, có khi là may rủi nhưng không bao giờ là một ván bài: “Có những nguyên tắc mà người ta không thể nào vượt qua được: chỉ cần một phút mạo hiểm say sưa, Nick Leeson đã làm sụp đổ cả một vương triều Barings - một tập đoàn tài chính với hàng trăm năm lịch sử. Khi bạn ra một quyết định sai, mất vài chục triệu USD và trong sự tiếc nuối, hối hận, bạn có thể ra hàng loạt lệnh mua bán khác mà kết quả là ông chủ của bạn có thể mất tới vài tỉ USD và đương nhiên... phá sản!

Nghề buôn tiền có một luật riêng của mình: “Stop loss limit” - dừng lại ở một ngưỡng cho phép. Một quyết định mang lại lợi nhuận vài trăm ngàn USD có thể khiến máu bạn chảy rần rần trong huyết quản và lợi nhuận trước mắt khiến bạn dễ dàng có thêm nhiều quyết định chết người vài giây sau đó nếu không nhớ đến ngưỡng giới hạn trong nghề nghiệp mình”...

“Về nguyên tắc, nếu có trên 50% quyết định thắng thì đã là thành công trong nghề buôn tiền này rồi” - Hải mỉm cười kết luận một chút về nghiệp vụ căn bản của “nghề buôn tiền”.

Bước ngoặt đầu đời!


Còn những vị trí cao cấp hơn như giám đốc nhân sự, giám đốc tài chính, giám đốc điều hành… thì người VN cực kỳ hiếm, có chăng là Việt kiều từ nước ngoài về.

Với mức lương từ 3.000 USD trở lên các tập đoàn thường đòi hỏi nhiều yếu tố: bề dày kinh nghiệm, khả năng lãnh đạo, tầm nhìn chiến lược và khả năng chịu đựng các áp lực công việc… (Bà Tam Thanh Thiên Trang, phó giám đốc Công ty nhân lực NetViet).

Nhiều năm trước, Hải rời Hải Phòng vào TP.HCM chơi và chuyến đi ấy gắn cuộc đời cậu bé lớp 11 với mảnh đất này. Đã xa lắm rồi cái thời Hải ngồi co rúm người trong một góc lớp học của Trường Bùi Thị Xuân vì sợ cất giọng ra là bị bạn bè chọc ghẹo. Bây giờ anh nói chuẩn tiếng Bắc, tiếng Nam, tiếng Anh và một chút tiếng Pháp.

Ngày xưa, Hải là một người thích ngồi thu mình trong góc lớp, ăn nói vụng về và chẳng có chút gì nổi bật để có thể tán tỉnh cô gái xinh xinh trong lớp. Cái ngày xưa bình thường quá đỗi ấy đã biến mất khi một ngày Hải tìm ra được một con đường cực kỳ thích hợp cho riêng mình...

Năm 1995, 21 tuổi, Hải cầm tấm bằng quản trị kinh doanh (Đại học Kinh tế) về đầu quân cho HSBC trong một chọn lựa khá cân nhắc: anh đã vượt qua những vòng thi chọn gắt gao của Tập đoàn P&G cho chân quản lý bán hàng với mức lương hấp dẫn hơn nhiều so với một vị trí ở phòng kiểm soát tài chính của HSBC.

Nhưng cuối cùng, hình ảnh những anh chàng trẻ tuổi, tác phong hiện đại ngồi trong thị trường chứng khoán vẫy tay ra những động tác dứt khoát hoàn thành một thương vụ mua bán… đã chiến thắng.

Giờ nghĩ lại quyết định cách đây 10 năm, Hải thấy mình vẫn đúng. Nhưng thực tế không đơn giản một chút nào: tất cả phải học lại từ đầu. Hai năm làm kiểm soát tài chính, chôn chân trong một gian phòng nhỏ và đối mặt với những con số là một thử thách không nhỏ với một người ham thích sự vận động như Hải.

Nhưng đó lại là cơ hội nắm được bản chất các giao dịch, hiểu được đường đi của một sản phẩm tài chính. Bảy năm kế tiếp, làm nhân viên phòng kinh doanh ngoại tệ và vốn, đường đến ước mơ hé ra một chút nhưng phải học… học và học ghê gớm.

“Tiếng Anh không giỏi, mà suốt ngày dự các khóa tập huấn do chuyên gia Singapore đứng lớp - cực. Ăn nói lắp bắp, lại phải trình bày ý kiến trước toàn công ty - khổ. Trẻ người, non dạ và hiếu thắng, lại phải đối diện với việc chịu toàn bộ trách nhiệm cho những quyết định trong công việc của mình - mệt. Áp lực công việc, áp lực kiến thức và cả áp lực cuộc sống đè hết lên vai - đuối” - hình như đã có lúc Hải lâm vào tình trạng bi đát như thế. Và, như một lời trấn an, Hải viết một câu châm ngôn sống cho chính mình: “Mọi thứ đều có thể xảy ra!”.

Mỗi lúc nản lòng, cách duy nhất để lấy lại sự đam mê là nghĩ về mơ ước ngày xưa, rồi Hải tin chắc rằng một ngày nào đó anh sẽ góp phần làm được việc gì đó cho thị trường ngoại tệ VN. Rồi năm 2004, thị trường rục rịch chuyển động, những sản phẩm mới trên thị trường tài chính ra đời.

Một ngày của tháng 7-2004, Hải được ông Alain Cany, tổng giám đốc HSBC VN, gọi lên công bố quyết định bổ nhiệm anh làm giám đốc kinh doanh vốn và ngoại tệ của HSBC tại VN. Theo thông lệ của các ngân hàng lớn, chức vụ này đều do người nước ngoài đảm nhiệm. Với HSBC trước đây vốn là một người Anh và sau đó là người Philippines.

Hải thú nhận: “Đây là một quyết định rất táo bạo của tập đoàn vì họ thường rất thận trọng trong việc bổ nhiệm những chức vụ liên quan đến rủi ro của thị trường, và chỉ cần một quyết định sai lầm là ảnh hưởng ngay đến tên tuổi, tài chính và uy tín của ngân hàng. Thú thật tôi cũng từng nghĩ đến việc lên chức, nhưng không nghĩ nó đến nhanh như thế...”.

Tháng 12-2004, các tờ báo tài chính đồng loạt đưa tin về một vụ hoán đổi lãi suất giữa USD và đồng bạc VN cho một công ty đa quốc gia với số vốn lên đến 15 triệu USD. Đây là hiện tượng lần đầu tiên xảy ra và được nhận định là “động thái gây được sự chú ý trong giới tài chính nội địa vì đã tạo ra nền tảng cho các giao dịch phát sinh trong tương lai ở VN”. Hợp đồng hoán đổi lãi suất này do HSBC thực hiện và một trong những tác giả của nó chính là giám đốc kinh doanh vốn và ngoại tệ của HSBC: Phạm Hồng Hải.

Theo Hải, trong điều kiện hiện tại, muốn hay không, cuộc cạnh tranh trong thị trường tài chính vẫn rất dữ dội với hàng chục ngân hàng. Những cú điện thoại hỏi han từ các tập đoàn đa quốc gia luôn làm Hải hào hứng, hàng loạt dự án sản phẩm mới của HSBC trên bàn anh vẫn đang chuyển động với một ước mơ đưa HSBC trở thành ngân hàng mạnh về kinh doanh vốn và ngoại tệ…

Nhưng đó không phải là tất cả, phía sau lưng nhà “buôn tiền” này còn có một báu vật, còn quí hơn tiền, luôn làm Hải mỉm cười ngay cả lúc anh bi quan nhất: ấy là cô con gái mới bốn tháng tuổi. Hải thú nhận: “Thú vui lớn nhất của tôi là xếp mọi thứ lại, trở về nhà và được bế cô công chúa yêu của mình...”.

Hiện nay, trong ngân hàng dữ liệu chúng tôi có khoảng 9.000 hồ sơ của các ứng viên có mức lương từ 1.500 USD trở lên.

Trong vài năm trở lại đây, nhiều công ty, tập đoàn nước ngoài liên tục xuất hiện tại VN nên nhu cầu nhân sự cho những vị trí cao cấp đang hết sức khan hiếm.

Chức danh manager (quản lý) thì không hiếm người Việt đảm nhận, nhưng từ vị trí director (giám đốc) thì khan hiếm người Việt ở những tập đoàn đa quốc gia.

16/11/07

Gain 2nd rank in g3.c113

I can't believe that i got 94 point for the mid-term test and second
position in class. The best one is 96 and the korean man got 90.
Generally, the whole exam is so easy (except from the last listening
exercises). Actually, it doesn't mean anything. Because this course's
aim is improving my communication skills, not writting skill.

--
Sent from Gmail for mobile | mobile.google.com

15/11/07

Download tài liệu môn THĐC

Tất cả bài tập, bài giải trên trang của thầy Định, tui đã tải về và bỏ tất cả vào một File, các bạn nào không tải được ở bên kia thì vào đây tải cho nhanh, 1 lần là được hết luôn. Tải xong bạn dùng phần mêm Winrar để giải nén, nếu máy chưa có winrar thì bạn lên mạng tìm vậy
http://www.nowupload.com/:lOM

Mobile test

Bai viet nay duoc viet tu dien thoai di dong

--
Sent from Gmail for mobile | mobile.google.com

Cho "DẾ" online


Bạn co thể dùng điện thoại di động của mình để xem, gửi email thậm chí viết Blog của mình mọi lúc mọi nơi với chú "dế" của mình.Xem Demo Bạn làm theo các bước sau :
B1: Đăng kí
1/Đăng kí GPRS ( Nếu điện thoại của bạn chưa đăng kí )
a/Với Viettel có 2 loại gói cước :
Gói GPRS1 phù hợp với những khách hàng có mức sử dụng GPRS hàng tháng trung bình, chủ yếu dùng để download, truy cập wap, gửi và nhận MMS với phí thuê bao là 5000đồng/tháng và cước sử dụng là 20 đồng/KB;

Gói GPRS2 với mức phí thuê bao là 20.000 đồng/tháng và cước sử dụng là 6 đồng/KB - dành cho khách hàng có mức sử dụng nhiều, thường xuyên kiểm tra email, truy cập Internet.

Như vậy, mỗi tháng khách hàng chỉ phải trả mức cước tối thiểu 5000đ là có thể duy trì kết nối GPRS của mình. Mức giá sử dụng GPRS này của Viettel Mobile được đánh giá là hợp lý và linh hoạt nhất trên thị trường di động nội địa hiện nay

Các bước đăng kí sử dụng GPRS và MMS của Viettel Mobile:
Bước 1: Khách hàng gửi tin nhắn đăng ký dịch vụ GPRS

Gói cước GPRS1: Soạn tin nhắn “GPRS1” gửi tới 191

Gói cước GPRS2: Soạn tin nhắn “GPRS2” gửi tới 191

Bước 2: Khách hàng gửi tin nhắn để cài đặt cấu hình tự động

Khách hàng gửi tin nhắn: “GPRS_ tenmay” gửi tới 191.

Hệ thống sẽ trả về bản tin hướng dẫn và các tin nhắn cài đặt, khách hàng phải lưu lại các tin nhắn và khởi động lại máy.

Lưu ý: Tên máy không bao gồm tên của hãng sản xuất. Ví dụ: Sony Ericsson P900 thì chỉ cần soạn “GPRS P900”; Nokia 7610 chỉ cần soạn “GPRS 7610”; Samsung SGH D500 chỉ cần soạn “GPRS D500”.

Đối với một số loại máy khi lưu lại cấu hình tự động cần phải nhập mật khẩu. Mật khẩu đúng là : 1111

b/Vinaphone:
Soạn SMS: "set GPRS" và gửi về 333
ÁP DỤNG CHO các loại máy GRPS sau:
+ Nokia: tất cả các máy
+ Samsung: V200
+ Sony-Ericsson: tất cả các máy
+ Motorola: C350
Giá cước 50 đồng/Kb.
c/Mobiphone
GPRS [tên hãng viết tắt][loại máy] gửi đến số 998
Giá cước 50 đồng/Kb.
2/ Đăng kí một địa chỉ Gmail
Bạn vào http://mail.google.com để đăng kí, việc này cũng khá dễ và không tốn nhiều thời gian lắm
B2:Bắt đầu
Giờ thì đtdđ của bạn đã có thể truy cập wap. Bạn dùng nó để vào địa chỉ http://gmail.com/app để tải về một phần mềm chuyên dùng để truy cập hộp thu gmail qua mobile. Sau khi bấm vào, nó sẽ tự động loại máy đtdđ của bạn mà tìm phiên bản cho phù hợp ( nếu chẳng may mobile của bạn không được hỗ trợ thì cũng đừng buồn nhé ).

Sau khi tải phần mềm về, bạn mở nó lên, điền username và password vào. Thế là từ nay bạn có thể nhận và gửi email với chiếc mobile của bạn rồi. Nếu bạn có một blog, bạn có thể viết blog qua mobile bằng cách gửi môt email về địa chỉ bạn đã quy định sẵn, sau đó nó sẽ tự động đăng lên cho mình. Kì sau tui sẽ nói rõ về điều này hơn, Các bạn chờ nhé
(C) Hoàng Hải Nam

7/11/07

Bài thu hoạch

Bài này do tui và Thu Hiền cùng làm. Các bạn chỉ nên tham khảo. Khi dùng lại nhớ ghi rõ nguồn

http://hainam8x.locninh.us/thuhoach.rar

dung lượng 1,64MB

2/11/07

Giải pháp về kẹt xe !!!!







Thuyết trình ấn tượng với Powerpoint

Bạn có thể tải các bộ templates cho PP ở các địa chỉ dưới đây , tất cả đều miễn phí và trông rất đẹp. Tuy nhiên nếu muốn chuyên nghiệp hơn nữa thì có lẽ bạn nên trả tiền thôi :D
http://www.brainybetty.com/
http://www.poweredtemplates.com/free-ppt-powerpoint-templates.html
http://www.freeppttemplates.com/
Những địa chỉ sau là temp có trả tiền, nhưng trông nó rất chuyên nghiệp
http://www.presentationpro.com